Nếu bạn đang trên con đường theo đuổi đam mê, hẳn sẽ không thể tránh khỏi những thời điểm cảm thấy chùn bước, và một tác phẩm như Whiplash thực sự là một liều thuốc bổ cho tinh thần.
Ý tưởng của Whiplash có nét gì đó giống với Black Swan nhưng lại không nặng về tâm lý và cũng chẳng có ai bị ảo giác ở đây cả. Tình tiết phim đơn giản nhưng vẫn đem lại hiệu quả cao và tác động tích cực đối với khán giả.
Nội dung phim xoay quanh Andrew Neyman – một sinh viên đang theo học tại học viện âm nhạc Shaffer. Anh đã nuôi dưỡng ước mơ trở thành một tay trống điêu luyện từ khi còn là một đứa trẻ.
Định mệnh đã sắp đặt Andrew gặp gỡ Terence Fletcher, một ông thầy giáo âm nhạc khét tiếng. Sở dĩ bảo là khét tiếng bởi thằng cha này có một gương mặt đáng sợ, luôn khoác lên mình một bộ đồ đen bí ẩn cùng phong cách giảng dạy không khác gì ra chiến trường: cực kỳ thô bạo và hà khắc. Tất cả các sinh viên từng theo học đều có thể són ra quần mỗi khi nhắc đến tên ông.
Mọi chuyện khởi đầu từ việc Andrew vô tình lọt vào mắt xanh của Terence và được ông kết nạp vào ban nhạc của mình. Tưởng chừng mọi chuyện sẽ suôn sẻ thuận lợi nhưng không, mức độ ác liệt của những tiết học ngày càng gia tăng khiến một người say mê trống như Andrew cũng cảm thấy ngột ngạt và bế tắc.
Nội dung phim
Một câu chuyện đầy khắc nghiệt nhưng cũng rất gần gũi, đến nỗi mà có lẽ bất kỳ ai cũng từng phải trải qua những tình huống như vậy trong một phút giây nào đó. Dù bạn chẳng chơi bất kỳ nhạc cụ nào thì cũng có thể dễ dàng cảm nhận được ngọn lửa toát ra từ nhân vật chính.
Hình ảnh cậu thanh niên trẻ chơi trống đến nát cả tay nhưng vẫn cắn răng ngâm vào nước đá lạnh, bị ô tô tông đến nỗi lật cả xe nhưng vẫn cố lết tiếp để nắm lấy cơ hội cuối cùng thực sự đáng ngưỡng mộ. Cảm giác như có một thứ gì đó đang dâng trào bên trong khi chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Bài học lớn nhất được rút ra từ bộ phim: bất cứ thành công nào cũng đều phải trải qua một thời gian dài ngập chìm trong máu và nước mắt.
Damien Chazelle dường như rất hứng thú với những câu chuyện về niềm đam mê và sự đánh đổi khi ngay sau Whiplash, bộ phim tình cảm đình đám từng gây sốt một thời La La Land được ra mắt.
Điểm thú vị là ở chỗ, cả hai tác phẩm này đều mang tới một cái kết lấp lửng, với những ánh nhìn dành cho đối phương. Nếu như trong La La Land, Mia và Sebastian cho nhau lối đi riêng thì với Whiplash, Andrew đã tìm được con đường của mình.
Tuy nhiên, còn đó những câu hỏi bị bỏ ngỏ mà khán giả sẽ phải tự trả lời: mối quan hệ giữa Andrew và ông thầy sẽ như thế nào? Dù sao thì việc Terence bị đuổi cũng là hợp lý bởi ông ta đã gián tiếp bức tử một học trò của mình, chẳng thể nào biện hộ cho chuyện này được.
Vậy còn Nicole, liệu cô có quay lại với Andrew? Phim thậm chí còn không tiết lộ Nicole có đến dự buổi biểu diễn hay không, nhưng dù thế nào thì cô cũng đã có bạn trai mới và đó chính là cái giá mà tay trống cự phách phải chấp nhận.
Chỉ có một điều mà chúng ta biết được, đó là với cái tốc độ đánh kinh hoàng như vậy thì chắc hẳn Andrew sẽ có một sự nghiệp vẻ vang. Nỗ lực vượt qua bao khó khăn gian khổ đã được đền đáp, và những câu hỏi kia giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bên cạnh phần nội dung, Damien Chazelle còn để lại ấn tượng bởi màu sắc trong phim. Nếu như La La Land lấy tông màu chủ đạo là tím thì Whiplash lại sử dụng sắc vàng, khá giống với The Social Network của David Fincher.
Về phần diễn xuất, bằng gương mặt và biểu cảm dữ dằn nhưng cũng rất khó lường của ông thầy giáo dữ dằn nhất từng được đưa lên màn ảnh rộng, J. K. Simmon đã giành chiến thắng thuyết phục ở hạng mục nam phụ xuất sắc nhất. Trong khi đó, nam chính Miles Teller cũng cho thấy rõ sự nỗ lực và tiềm năng mà anh có thể đạt tới trong tương lai.