Giới thiệu phim
Ocean’s Eleven, hay George Clooney và những người bạn, được xem là tác phẩm kinh điển của dòng phim “băng cướp có kế hoạch”, một thể loại rất được yêu thích bởi mức độ giải trí song hành với một cốt truyện chặt chẽ và kịch tính.
Về sau này nhà sản xuất có phát hành thêm hai phần phim nối tiếp – Ocean’s Twelve và Ocean’s Thirteen, thậm chí là một phiên bản nữ mang tên Ocean’s Eight nhưng đều không đạt được thành công rực rỡ như tác phẩm nguyên bản.
Mười Một Tên Cướp Thế Kỷ không chỉ là một bộ phim mang tính biểu tượng, mà còn được xem là điểm sáng trong sự nghiệp của cả ba tài tử nổi tiếng: George Clooney, Brad Pitt và Matt Damon.
Câu chuyện bắt đầu bằng những giây phút cuối cùng trong trại giam của Danny Ocean, một người đàn ông lịch lãm hành nghề trộm cắp, nhưng không phải kiểu trộm vặt như giật túi hay móc ví, mà là tính toán tinh vi và bài bản, đến mức nâng tầm thành nghệ thuật ăn cướp.
Sau khi ra tù, niềm đam mê trong anh vẫn rực cháy. Đúng là nghề chọn người nên đành thuận theo ý trời.
Đương nhiên ăn trộm chuyên nghiệp thì không thể thực hiện một mình, bạn cần phải có cộng sự. Vậy nên việc đầu tiên ngài Ocean làm là tập hợp cho đủ một đội.
Cái tên thứ nhất được nhắm đến là Rusty Ryan, một “giảng viên” bộ môn cờ bạc. Hai người bắt đầu lên kế hoạch và chiêu mộ thêm 9 mảnh ghép còn lại cho đội hình 11 cầu thủ.
Mục tiêu của họ là một sòng bạc ở Las Vegas, và nguyên nhân của sự lựa chọn này chỉ có mình Danny mới hiểu được.
Cảm nhận phim
Đây vốn đã là một bộ phim rất dễ xem nên thực sự không có nhiều điều để mổ xẻ, ngoài việc đưa ra mấy lời khen cũ rích.
Nếu bạn từng xem Money Heist thì chắc cũng biết nó hấp dẫn thế nào. Tuy nhiên, Money Heist lại là phim dài tập, nhà sản xuất có thể vẽ ra bao nhiêu tình tiết cũng được, chỉ cần không quá dài dòng.
Nói đến đây thì hẳn bạn cũng nhận ra đạo diễn Ocean’s Eleven đã làm quá tốt. Chỉ với thời lượng chưa tới 2 tiếng, phim xuất hiện đủ kịch tính, cao trào cùng nhiều tình huống bất ngờ.
Các mánh lới được sắp đặt một cách thông minh và khoa học. Không chút dấu vết để lại, biến mất như chưa từng đặt chân đến. Cảm giác vô cùng sảng khoái sau khi xem.
Chưa kể đến chuyện không chỉ là một vụ cướp. Sự thật là chẳng hề có vũ khí hay bất kỳ ai bị giết trong phim cả. Có gì đó rất thanh lịch và hào hoa khi 11 người đàn ông thực hiện hành vi trộm cắp của mình.
Chỉ có một vấn đề là việc Tess bỏ rơi người đàn ông hiện tại một cách quá chóng vánh, mặc dù Benedict vốn chẳng tốt đẹp gì nhưng điều này khiến vợ của ngài Ocean trông không được tử tế cho lắm. Nếu thêm thắt được một vài chi tiết thúc đẩy động cơ chia tay của Tess thì phim sẽ còn được yêu thích hơn nữa.
Bên cạnh cốt truyện lôi cuốn, nhạc phim là một yếu tố đáng quan tâm. Ocean’s Eleven có một bản soundtrack được sử dụng nhiều từ đầu đến cuối, nghe rất bắt tai và tạo cảm hứng…ăn trộm.
Tựu chung lại, một tựa phim hành động sở hữu kịch bản có chiều sâu, đủ để gây phấn khích cho khán giả luôn rất đáng giá, khi mà thể loại này vẫn đẻ ra cả tá phim mỗi năm và phần lớn đều trôi tuột đi mà chẳng đọng lại gì.