Giới thiệu phim
Trước giờ mình không thường xuyên xem phim kinh dị nên hiểu biết về thể loại này cũng không nhiều. Nhưng nếu phải chọn ra một danh sách phim kinh dị làm mình thấy ấn tượng thì The Mist sẽ có một vị trí vững chắc trong đó. Được chắp bút bởi Stephen King, không quá khó hiểu vì sao tác phẩm này lại tạo được sức hấp dẫn lạ thường đến vậy.
The Mist lấy bối cảnh ở một thị trấn nhỏ. Bỗng vào một ngày nọ, một cơn bão lớn với sức tàn phá kinh khủng ập tới. Nhiều người dân phải đến siêu thị mua đồ dự trữ đề phòng trước thảm họa tiếp theo.
Bi kịch thực sự bắt đầu khi một người đàn ông mặt mũi đầm đìa máu, hớt hải chạy từ đằng xa lại phía siêu thị trước ánh mắt hoảng hốt của nhiều người. Ông ta lắp bắp rằng có “cái gì đó” trong sương mù và nó đã bắt mất một người.
Cùng lúc đó một màn sương dày đặc không biết từ đâu kéo đến phủ kín tòa nhà. Có một người đàn ông cố tình chạy ra chiếc xe, và tất cả những gì còn lại chỉ là tiếng hét thảm thiết của ông ta.
Sự sợ hãi bao trùm, bài toán sinh tồn bắt đầu được đặt ra trước cả tá người đang bị kẹt trong siêu thị. Rốt cục thì thứ quái quỷ gì đang ẩn mình sau lớp sương đặc sệt kia ? Tất cả những gì họ cần là sự trợ giúp từ phía bên ngoài và tinh thần đoàn kết từ phía bên trong.
Một điểm nhấn quan trọng, bên cạnh phần nội dung đặc sắc thì phim còn sở hữu một cái kết vô cùng khó tả. Bạn hãy tự mình tìm hiểu trước khi đọc tiếp nhé.
Cảm nhận phim
Có khá nhiều điểm nhấn ở bộ phim này, mình có thể nêu ra ba điều ở đây. Thứ nhất là bối cảnh chật hẹp, tù túng trong phim. Thực tế là từ đầu đến cuối gần như chúng ta chỉ được ngắm mỗi cái siêu thị bé tẹo. Cũng chính điều này góp phần làm tăng sự kịch tính khi mà chúng ta chẳng thể nào biết con quái vật nó sẽ thò mặt ra lúc nào.
Điều thứ hai là tâm lý, cách hành xử của các nhân vật. Như hầu hết các phim kinh dị khác, The Mist cũng sở hữu rất nhiều tuyến nhân vật với đủ các thể loại tính cách khác nhau : người sợ són cả ra quần, người thì chả bao giờ tin cái gì, người chỉ muốn ở yên một chỗ, người lại quyết tâm lao ra ngoài tìm đường cứu anh em.
Điều đặc nhất nằm ở đoạn nội bộ bị chia rẽ, tất cả bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau, đỉnh điểm là khi nam chính David cùng vợ con mình và một người nữa quyết tâm phá vòng vây thì đa phần những người còn lại chọn cách chôn chân, nghe theo lời giảng đạo của bà bác cuồng tín Carmody.
Phân cảnh bà này khai sáng cho “đám thần dân” của mình trông không khác gì một lũ vượn người lần đầu tiên nhìn thấy bóng đèn điện vậy.
Nhưng chính câu chuyện “đi hay ở” này lại dẫn đến một tình huống khác đẩy sự ức chế lên đến đỉnh điểm, đồng thời là điều thứ ba mình cảm thấy ấn tượng : cái kết của phim.
Sau khi nhóm người của David ra khỏi siêu thị, một vài người đã bỏ mạng, số còn lại may mắn chui được vào một chiếc xe và băng qua màn sương. Tưởng như đã thoát, giờ đây đặt trước mắt họ là một con quái vật trong xấu tệ, cao ngang ngửa tháp eiffel. Cũng đúng lúc này, chiếc xe cạn nhiên liệu.
Họ gần như không còn một cơ hội sống sót nào nữa, tất cả cùng đưa ra quyết định là sẽ để David đem đến một cái chết nhẹ nhàng, với khẩu súng trên tay. Vì chỉ còn có 4 viên đạn nhưng trên xe lại có 5 người, David quyết định ở lại.
Sau khi bị kịch kết thúc, sự đau đớn của một người cha, một người chồng đã khiến anh quyết định đạp tung cánh cửa xe và đối diện với con quái vật. David chờ đợi một cái bóng khổng lồ lao về phía anh, nhưng không có gì xảy ra cả.
Nếu đây là một bộ phim bình thường, nó sẽ kết thúc như thế này : David đứng la hét một lúc, tưởng chừng như thoát nạn, nhưng bất thình lình một thứ gì đó xé xác anh ra làm đôi, màn hình chuyển sang một màu đen ngòm.
Nhưng không, sự thật cái thứ phá tan lớp sương và tiến lại phía David lại là…xe tăng của quân đội. Anh lặng người đi, đứng nhìn những người lính tiêu diệt những cái kén rồi khụy xuống. Dường như lúc này trong tâm trí người chồng, người bố tội nghiệp chỉ tồn tại hai chữ : giá mà…
Điều đáng buồn hơn nữa là nếu tất cả những người bỏ chạy lúc đó quyết định ở lại bên trong siêu thị, quyết định tin vào những lời lẽ ngớ ngẩn của “bà đồng” thì họ đã không có kết cục như vậy.
Nói không chừng thì đoạn kết của The Mist là gây choáng ngợp và đem lạ cảm xúc hỗn độn nhất trong lịch sử phim kinh dị. Mình xem bộ phim này cách đây cũng khá lâu rồi nhưng những hình ảnh cuối phim thì vẫn còn đọng lại.
Bên cạnh những yếu tố đặc biệt nêu trên thì phim cũng mang đầy đủ đặc điểm cần có một bộ phim kinh dị : những cảnh tượng máu me, ghê rợn, những con quái vật tởm lợm hay những pha giật mình thót tim.
Bài học to tát nhất mà mình có thể rút ra được từ bộ phim này là : sống chết vốn dĩ đã được an bài, người tính không bằng trời tính, quan trọng là đừng hối hận về những điều đã xảy ra. Giả dụ David quyết định không bắn tất cả mọi người mà chỉ ngồi trong xe chờ đợi, biết đâu anh sẽ phải chứng kiến cảnh vợ và con chết một cách đau đớn thì sao ?
Đó là tất cả những suy nghĩ và cảm xúc của mình về The Mist, một bộ phim kinh dị đặc biệt, với những tình tiết khó lường và kết cục bi thảm.
Nếu bạn thấy bài viết này hay ho, hãy nhấn vào nút share bên dưới để ủng hộ mình và đừng quên để lại cảm nghĩ của bạn nhé.
Bộ phim chán nhất mình từng xem trong đời , ý tưởng thì rất hay nhưng lại giao cho dàn diễn viên dở tệ, diễn xuất thì quá đơ, kịch bản thì lủng củng, , kết phim thì WTF ??? Nói chung cùng ý tưởng thì chỉ có Cloverfield thì còn gọi là hay cùng 1 nội dùng, cùng 1 cái kết nhưng trải nghiệm xem khác hăn, chứ đây xem từ đầu đến cuối chỉ có bực mình trong lòng . Từ thái độ của ông da đen quá bảo thủ cho đến sự ngu dốt của người dân trong siêu thị chả lẽ cuồng tín đến mức vậy sao ? Cộng thêm với việc lúc đầu nam chính trong nhà kho cứ bảo mấy ông là có nghe tiếng gì không mà không nói rõ là có gì đập vào cửa ,họ ở tít bên ngoài làm sao biết được,thằng con thì cứ ở bên nó đi suốt ngày để nó gào lên bố ơi mẹ ơi suốt bộ phim còn ta đây cứ thích làm anh hùng mà siêu thị trai quân nhân 3,4 người mà không biết trấn an mọi người nên kịch bản rất có vấn đề . KHUYÊN MỌI NGƯỜI ĐỪNG NÊN XEM
– Đa phần phim độc lập, lại còn là thể loại kinh dị thì không có một đống tiền mà thuê cả dàn sao thượng hạng đâu.
– Nếu không kết như vậy thì theo bạn nên kết thế nào? Cả làng ôm nhau vui vẻ hạnh phúc cười đùa?
– Có phải tất cả mọi người đều cuồng tín ngay từ đầu đâu, dần dần do bị cô lập một thời gian dài nên họ mới trở nên như vậy mà.
– Quân nhân trước giờ chỉ cầm súng trước loài người, chứ chưa bao giờ có ai phải đối diện với một con quái vật cao gần bằng tượng nữ thần tự do, lại còn thoắt ẩn thoắt hiện cả.
– Xem phim kinh dị mà bắt bẻ về mặt logic từng li từng tí một như vậy thì hẳn bạn cũng chưa xem nhiều phim kinh dị cho lắm.
Tối hôm qua mới xem phim này xong… Nếu xét về mặt khách quan, thì từ bao đời nay quan niệm cái thiện chiến thắng cái ác là lẽ đương nhiên. Cũng như những phim kinh dị mình từng xem trước đây, kể cả mở đầu có rừng rợn, có nguy hiểm đến đâu thì những con người dũng cảm và kiên cường sẽ luôn tìm được lối ra và đem sự bình an trở về. Vì vậy khi xem phim này mình vẫn luôn nghĩ chắc chắn 5 con người đó sẽ sống sót, sẽ chiến thắng được quái vật, mình chờ mãi, ngồi tù tì 2 tiếng đến 12h đêm chỉ để mong đến đoạn kết 5 người mang vinh quang trở về. Ai ngờ đâu đến đoạn gần cuối.. xe lại hết xăng. cuộc sống đúng là trớ trêu mà! Phải chứng kiến cảnh anh chàng đó chính tay bắn chết những người đã bên cạnh, từng cùng mình vượt qua sự thách thức trên đường đi, đặc biệt là đứa con… Trời, vừa tội mà vừa tức thế chứ! Tất nhiên một phần cũng là do hoàn cảnh, cũng thể trách hoàn toàn ông bố.. chẳng người bố nào muốn giết con mình và phải chứng kiến cảnh con mình chết, mình từng xem trong phim “Không lối thoát”, dù ngay cả cận kề sống chết nhất, người bố thà chết còn hơn thấy con mình bị giết. Thật sự quá đau lòng, quá tội lỗi… Đến cái cảnh ông bố kia gào thét lên và quyết định đối mặt với con quái vật, mình cảm thấy quá sợ, quá thương cảm. Khi đó mình biết kiểu gì ông bố cũng sẽ chết, 1 con quái vật to lớn và nguy hiểm như thế, người nhìn qua cũng đủ biết ông bố kia sẽ không sống nổi. Thế nên lúc đó mình tắt tivi.. mình không thể chịu được cảnh con người gục ngã như vậy, không thể chịu nổi 5 con người đã cố gắng lại chẳng được gì. Mình không có ý nói con người thấp kém, ý mình là… mình sợ mình sẽ ám ảnh về cái chết của người bố, cái kết bi thảm của bộ phim… Ngưỡng tưởng đây sẽ là bộ phim kinh dị đầu tiên mình xem có cái kết đắng, lại không phải… Hôm qua không dám xem đoạn kết (vì cứ tưởng con người chết hết) nên nay mình lên mạng quyết định tìm hiểu xem cái kết của bộ phim, thì mới biết… hóa ra ông bố vẫn sống, suy nghĩ lúc trước của mình đã đúng. con người sẽ luôn luôn chiến thắng, chỉ tiếc là… một chữ “cùng nhau” đã không thể tới sớm hơn. Đắng lòng quá, phim rất giật gân, kích thích, nhưng cái kết đắng quá, dù cho ông bố có được sống sót thì đối với ông ấy cũng chằng còn ý nghĩa nữa. Những người yêu thương đã chết còn đâu… Vậy tóm lại.. bà điên kia lại đúng chắc???
Chẳng có đúng hay sai gì ở đây cả, mọi thứ đều chỉ là những sự lựa chọn không lường trước được kết quả.
Ở đoạn kết thì mình lại có 2 cảm nhận trái chiều:
Theo hướng tích cực ý nghĩa nhân văn : Đừng bao giờ bỏ cuộc , cho dù đó là bước đường cùng. Nếu cả 5 người cùng cố gắng, chỉ 1 chút nữa thôi, 1 chút nữa thôi , có lẽ họ đã không chịu cái kết thảm như vậy!
Theo hướng tiêu cực : Tại sao đạo diễn lại để 1 kết cục quá bi thương cho những người dũng cảm như vậy , họ sẵn sàng mở đường sống, không chấp nhận chôn chân chờ chết ở siêu thị. Họ xứng đáng phải có được cái gì đó tốt đẹp với sự liều lĩnh như vậy chứ!
Cũng là một cách nghĩ khác, để mình phân tích cảm nhận của bạn theo cái nhìn của mình nhé.
Theo hướng tích cực : như mình đã nói trong bài viết, không thể coi việc tự sát là hành động bỏ cuộc được. Cả 5 người bọn họ đều thấy rõ là con quái đã ở rất gần, thực tế không có ông bố mà mẹ nào muốn chứng kiến cảnh con mình bị xé xác ngay trước mặt, thậm chí trở thành một cái ổ ký sinh cho quái vật cả. Theo mình, hành động này có thể cảm thông cho họ, chỉ tiếc là họ đã “tự xử” hơi sớm hơn một chút mà thôi.
Theo hướng tiêu cực : suy nghĩ này của bạn khá giống với đa số khán giả, trước đây mình cũng từng nghĩ như vậy. Tuy nhiên việc để cho bọn họ nhận một cái kết thê thảm như vậy mới là thứ đã khiến cho bộ phim đọng mãi trong tâm trí người xem, cái kết này phi nhân văn nhưng truyền tải được đúng mục đích của một bộ phim kinh dị : sự ám ảnh. Nếu bạn từng xem nhiều phim kinh dị, đặc biệt là những phim được đánh giả cao, bạn sẽ thấy trong số đó gần như đều sở hữu kết thúc mở. Mình nghĩ đạo diễn phim đã thành công khi tạo ra được nhiều luồng ý kiến trái chiều như vậy.
Cảm ơn bạn vì đã cho mình biết cảm nghĩ.
Hồi trc xem xong phim này buồn thiu. Hồi đó còn nhỏ nên suy nghĩ k sâu sắc chỉ là thấy tiếc. Còn bh thì gật đầu kết cũng là cái ý của đạo diễn hết cả rồi. Nhưng thật sự, vẫn k thích 1 cái kết như vậy cho 1 nhóm người dũng cảm (mà nếu mình trong TH đó thì mình sẽ đi cùng họ) như vầy 🙁
Việc một nhóm người dũng cảm phải chết trong thể loại kinh dị không phải là chưa từng có tiền lệ, nhưng chết theo kiểu bị người thân giết thì có lẽ phim này là lần duy nhất. Đúng là đắng lòng thật…